Bài 1:
Một loạt đạn súng lớn văng vẳng dội đến ầm ĩ trên ngọn cây. Rồi
loạt thứ hai...Việt ngóc dậy. Rõ ràng không phải tiếng pháo lễnh lãng của
giặc. Đó là những tiếng nổ quen thuộc, gom vào một chỗ, lớn nhỏ không
đều, chen vào đó là những dây súng nổ vô hồi vô tận. Súng lớn và súng
nhỏ quyện vào nhau như tiếng mõ và tiếng trống đình đám dậy trời dậy
đất hồi Đồng khởi. Đúng súng của ta rồi! Việt muốn reo lên. Anh Tánh
chắc ở đó, đơn vị mình ở đó. Chà, nổ dữ, phải chuẩn bị lựu đạn xung
phong thôi! Đó, lại tiếng hụp hùm...chắc là một xe bọc thép vừa bị ta bắn
cháy. Tiếng súng nghe thân thiết và vui lạ. Những khuôn mặt anh em mình
lại hiện ra...Cái cằm nhọn hoắt ra của anh Tánh, nụ cười và cái nheo mắt
của anh Công mỗi lần anh động viên Việt tiến lên...Việt vẫn còn đây,
nguyên tại vị trí này, đạn đã lên nòng, ngón cái còn lại vẫn sẵn sàng nổ
súng. Các anh chờ Việt một chút. Tiếng máy bay vẫn gầm rú hỗn loạn trên
cao, nhưng mặc xác chúng. Kèn xung phong của chúng ta đã nổi lên. Lựu
đạn ta đang nổ rộ...
(Trích Những đứa con trong gia đình – Nguyễn Thi)
1. Đoạn văn trên được viết theo phương thức nào là chính?
2.Nội dung chủ yếu của đoạn văn bản là gì ?
3.Xác định phép tu từ so sánh trong văn bản. Nêu hiệu quả nghệ thuật của
phép tu từ đó ?
4. Tại sao Tiếng súng nghe thân thiết và vui lạ đối với nhân vật Việt ?
5.Từ văn bản, việt đoạn văn ngắn bày tỏ suy nghĩ về ý chí, nghị lực của
tuổi trẻ hôm nay